“Đó là đương nhiên, hơn nữa cô gái Tiêu Văn này cũng rất biết điều, cứ xem như không có căn dặn thì cũng biết phải làm gì.
”
“Vậy sao?”
Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được Cố Tri Dân có ý đề bạc Tiêu Văn, cũng rất tin tưởng cách làm người của Tiêu Văn.
Cô nghĩ nghĩ, cũng không nói chuyện Tiêu Văn định xin lỗi mình cho Cố Tri Dân nghe.
Nếu như Tiêu Văn thật sự biết điều như vậy cũng không thể nào vì cái chuyện đã bị Mạc Đình Kiên ép xuống không còn manh mối như vậy mà còn chạy tới chỗ cô xin lỗi để rước thêm ấm ức.
Ngay cả chuyện bị phóng viên chụp được cũng không trùng hợp đến vậy.
Tuổi nhỏ như vậy, tâm cơ cũng sâu lắm, dã tâm cũng lớn.
Chỉ là Nguyễn Tri Hạ trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ bằng một chút đầu óc đó của Tiêu Văn, nhìn một cái đã có thể nhìn thấu.
Người có dã tâm thì tốt, nhưng Tiêu Văn đã đặt dã tâm lên nhầm người rồi.
Tiêu Văn nếu như lại không an phận, căn bản không cần Nguyễn Tri Hạ ra tay, Mạc Đình Kiên cũng sẽ giống như lần xử lí hotsearch này, không một chút động tĩnh giải quyết cô ta.
Mấy ngày sau, Mạc Hạ bắt đầu kì nghỉ đông rồi.
Mang Mạc Hạ đến phòng hội nghị, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể giải thích với mọi người một câu: “Đây là con gái tôi.
”
Ngày đầu tiên Nguyễn Tri Hạ đến, Cố Tri Dân đã thể hiện rằng anh ta và cô có giao tình, cô mang con gái đến, những người này cũng không thể nói được gì.
Hơn nữa, trước đó chuyện Mạc Đình Kiên trang bị toàn bộ vũ trang đưa Nguyễn Tri Hạ đi tham gia lễ ra mắt ‘Thành phố bị mất’,