Buổi tối, Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường tán gẫu chuyện này, cười nói: “Tính tình của tổng giám đốc Tư nhà cậu trước đây, bá đạo, chuyên chế nói một là một…”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một hồi hình như quả thật trước kia tính tình của Tư Mộ Hàn đúng là như vậy.
Lúc cô phản bác Thẩm Lệ, giọng nói hơi yếu ớt: “Nào giống như cậu nói chứ, thật ra anh ấy rất tỉ mỉ, và cũng rất biết săn sóc người khác…”
Thậm Lệ cố ý thở dài một tiếng: “A, mùi tình yêu chua loét.”
Nguyễn Tri Hạ bị Thẩm Lệ chọc cười.
“Cậu cảm thấy thế nào? Có thấy lo lắng trước khi kết hôn không? Có cần chị đây khuyên bảo vài câu không?” Thẩm Lệ nghiêng người, đối mặt với Nguyễn Tri Hạ, nói với vẻ mặt.
“Tớ và Tư Mộ Hàn đã là vợ chồng già rồi, sao còn lo lắng tiền hôn nhân gì chứ … Chỉ là cảm thấy quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi có phần không chân thực, giống như đang nằm mơ, đi trên mây…”
Thẩm Lệ thừa dịp Nguyễn Tri Hạ không chú ý, giơ tay ra nhéo lên vai cô, sau khi Nguyễn Tri Hạ la đau một tiếng, mới hỏi tiếp: “Lúc này cậu đã cảm thấy chân thực chưa?”
Nguyễn Tri Hạ ôm chỗ bị Thẩm Lệ véo kia, cười ngây ngô: “Chân thực.”
Thẩm Lệ không nhịn được lườm một cái: “Đúng là kết hôn khiến người khác choáng váng đầu óc mà.”
Nguyễn Tri Hạ không phục đưa tay cù Thẩm Lệ, hai người đùa giỡn một hồi.
Hồi lâu, hai người đều mệt nhoài.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Giọng nói của Thẩm Lệ trong bóng đêm nghe như xa xôi.
“Tri Hạ, phải hạnh phúc đấy!”
“Ừm.”
***
Ngày hôn lễ, Thẩm Lệ