“Trợ lý chở anh đến đây, anh ta đã lái xe đi rồi.” Cố Tri Dân uống không ít rượu, trên người nồng nặc mùi rượu nhưng không khó ngửi.
Cô nhíu mày nhìn anh: “Tôi không tiện đường.”
Nơi ở của cô không cùng hướng với nhà anh ta.
“Một là em tiện đường đưa anh về, hai là tối nay anh đến ở nhà em.” Cố Tri Dân bắt đầu chơi xấu.
Thẩm Lệ tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh đã ba mươi tuổi rồi còn nghĩ mình là đứa trẻ à, sao…”
Cô chưa nói xong thì nhận ra anh đã nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Ngủ rồi ư?
“Cố Tri Dân?” Thẩm Lệ đẩy anh.
Nhưng anh hoàn toàn không phản ứng lại, vẫn ngã vào người cô.
Cô sợ anh ngã nên không tránh.
Cứ như vậy, Cố Tri Dân vững vàng dựa vào người cô.
Tài xế lái thẳng vào gara.
Thẩm Lệ trả tiền, tài xế còn nhiệt tình hỏi cô: “Có cần tôi giúp cô đưa tổng giám đốc Cố lên nhà không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Lệ từ chối khéo, kéo Cố Tri Dân xuống xe, nhận chìa khóa xe: “Cảm ơn.”
Không phải cô không muốn cho tài xế giúp, mà do con người Cố Tri Dân có một tính xấu, không thích người khác chạm vào mình.
Hơn nửa người anh đều dựa vào người Thẩm Lệ, anh mở đôi mắt hơi buồn ngủ ra, bị rượu làm cho tê liệt nên phản ứng hơi chậm chạp.
Anh cao hơn cô nên