“Thẩm Kế, con gái ông có chút kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Thẩm Kế ngẩng đầu nhìn bà một chút, lại uống một ngụm sữa.
“Vẫn còn ăn!” Hình Ý Quân lườm ông một cái: “Tôi nhìn Tiểu Lệ có gì đó không đúng, rất kỳ lạ.”
Thẩm Kế bất đắc dĩ nói: “Nguyên nhân quá nửa là do tối hôm qua uống rượu, bà cứ thích đoán mò, một lát nữa đợi nó đi ra, mang canh giải rượu cho nó uống!”
Hình Ý Quân cảm thấy ông nói cũng có lý, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
…
Lúc Thẩm Lệ từ trên lầu đi xuống, đã nhìn thấy Hình Ý Quân và Thẩm Kế ngồi trong phòng khách, rõ ràng là đang chờ cô.
“Ba, mẹ.” Thẩm Lệ đi về phía bọn họ.
“Mẹ con mang cảnh giải rượu cho con, trên đường đi con nhớ uống.” Thẩm Kế đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt.
Thẩm Lệ nhận lấy, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, thần sắc hoàn hảo: “Được, giao thừa năm nay chắc là không thể về nhà, còn có hoạt động.”
Sắc mặt Thẩm Lệ như thường, cộng thêm việc mấy năm nay cô quá bận rộn đến mức không thể về nhà đón giao thừa, Thẩm Kế và Hình Ý Quân cũng không hề nghi ngờ.
Sắc mặt Thẩm Kế hơi mất mát, dặn dò cô: “Bận thế nào cũng phải chú ý đến sức khỏe.”
“Con biết.”
Sau khi Thẩm Lệ nói lời tạm biệt bố mẹ, liền lái xe rời đi.
Ô tô vừa lái đi, Cố Tri Dân liền lo lắng chạy