Nếu như cô nhớ không sai, hôm nay còn có một cái quảng cáo phải quay.
Lục ngồi dậy, chỉ cảm thấy choáng váng đầu, lúc đứng dậy cũng cảm giác được đất trời xoay vần, lại ngã về sofa.
Thẩm Lệ đưa tay giữ huyệt thái dương của mình, mới cắn răng đứng lên lần nữa, loạng choạng đi đến phòng tắm, điện thoại thả trên ghế sofa liền vang lên.
Cô cúi người, ngón tay vừa chạm đến điện thoại, trước mặt bỗng tối sầm, hoàn toàn té xỉu trên sàn.
“Không phải nói là chỉ bị sốt thôi sao? Tại sao hạ sốt rồi mà vẫn chưa tỉnh vậy?”
“Chắc là sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
“Sớm là bao lâu?”
“Thưa ngài, ngài đừng lo lắng…”
“Đã qua không biết bao lâu rồi mà còn chưa tỉnh, đổi lại là ông xem có lo lắng không?”
“…”
Trong cơn mơ màng, Thẩm Lệ nghe được tiếng của Cố Tri Dân.
Nhưng mà mí mắt quá nặng, cô rất muốn tỉnh lại nhưng lại ngủ thiếp đi tiếp.
Lúc Thẩm Lệ tỉnh lại hoàn toàn, thứ đầu tiên cô ngửi thấy chính là một mùi thơm của cháo.
“Chị tỉnh lại rồi?”
Cô còn chưa kịp đưa mắt nhìn xung quanh thì đã nghe thấy một thanh âm kinh hỉ của một người phụ nữ.
Cô quay đầu qua thì nhìn thấy một khuôn mặt thanh xuân phơi phới của một cô gái.
Ánh mắt cũng rất trong veo, không khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Thẩm Lệ lục tung ký ức trong đầu óc mình một vòng, xác định mình không quen biết cô gái này.
Dường như là nhìn ra được sự nghi hoặc của Thẩm Lệ, cô gái đó liền chủ động giới thiệu: “Em là Cố Mãn Mãn,