Thẩm Lệ vội vàng không kịp chuẩn bị bị anh ta kéo vào trong ngực, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối, rất nhanh liền khôi phục lại sự bình tĩnh: “Xin tổng giám đốc Cố tự trọng.”
Đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị người khác đẩy ra.
“Tri Dân, em nghe nói anh vẫn còn trong phòng họp, trưa nay chúng ta cùng nhau…”
Tiêu Văn thấy rõ hai người đang ôm nhau trong phòng họp, sắc mặt lập tức thay đổi: “Các người…”
Thẩm Lệ không nghĩ tới rằng Tiêu Văn đột nhiên lại bước vào, cố gắng tránh ra khỏi Cố Tri Dân, nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Văn một chút liền bước ra bên ngoài.
Nhưng Tiêu Văn lại không có ý định bỏ qua cho cô như vậy.
Cô ta ngăn Thẩm Lệ lại: “Thẩm Lệ, cô không biết Cố Tri Dân là bạn trai của tôi sao?”
Thẩm Lệ không thèm để ý đến cô ta, chuẩn bị trực tiếp vòng qua cô ta đi khỏi, nhưng không ngờ Tiêu Văn đột nhiên đưa tay ra…
“Chát.”
Coi như có giúp cô ra mặt, cô cũng sẽ không cảm ơn anh ta.
Có lẽ còn sẽ cảm thấy anh ta buồn nôn!
Lúc Tiêu Văn đánh Thẩm Lệ xong, cô ta vốn có chút sợ hãi.
Dù sao quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cũng có chút thân thiết, nhưng bây giờ xem ra Cố Tri Dân không có chút phản ứng nào, cô ta cũng đã an tâm.
Cô ta chạy đến trước mặt Cố Tri Dân, đôi mắt lã chã chực khóc: “Thật sự