Vào Kim Hải, Cố Mãn Mãn cảm thấy sắc mặt Thẩm Lệ vẫn không quá tốt, bèn lên tiếng: “Chị Tiểu Lệ, chúng ta đợi một lát thì về sớm chút đi.”
“Được.”
Thẩm Lệ lười biếng đáp một tiếng, quay đầu nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn nửa bước không rời ở bên cạnh cô, không tò mò nhìn đông nhìn tây, cũng không lộ ra biểu cảm kinh thán.
Những trợ lý trước đây của cô, lúc cùng cô tới Kim Hải, không ai trấn định như Cố Mãn Mãn.
Vì những trợ lý đó đều xuất thân trong gia đình bình thường, hội sở cao cấp như Kim Hải, thường là chưa có cơ hội tới, cho dù bình tĩnh, ánh mắt cũng vẫn lộ ra tò mò.
Cố Mãn Mãn bình tĩnh hơn họ.
Nhìn bộ dạng mơ hồ, nhưng như từng nhìn thấy trường hợp lớn.
Lúc Cố Mãn Mãn ấn thang máy, Thẩm Lệ nhãn nhã lên tiếng: “Nghe nói gần đây Kim Hải ra vài món mới không tệ, cũng không biết, cô vẫn là chưa thử qua đi?”
“Vẫn chưa, còn không phải không có thời gian sao.” Cố Mãn Mãn giống như thuận miệng tiếp một câu như vậy.
Nói xong, cô ấy mở to mắt quay đầu nhìn Thẩm Lệ: “Em…”
“Thang máy tới rồi.” Thẩm Lệ cong môi, nhấc chân vào thang máy.
Cố Mãn Mãn ở phiá sau cô cẩn thận vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nhìn thấy hàng người Cố Tri Dân đi tới phía sau.
Cô ấy chỉ chỉ bên ngoài: “Giám đốc Cố…”
Thẩm Lệ khoanh hai tay, bộ dạng không cảm xúc có chút lạnh lùng, lại thêm Cố Mãn Mãn vốn là chột da, cũng không ấn nút mở thang máy, cúi đầu giả như không nhìn