Trong phòng này không có người ngoài, Thẩm Lệ nói cũng không cần kiêng dè gì hết.
Trước đó ở tiệc cuối năm, Cố Mãn Mãn đã cảm thấy bầu không khí giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ có chút gì đó kỳ quái, nghe xong lời đối thoại của hai người, đại khái đã biết tình cảm của hai người có chút hiểu lầm.
Trước đó cô còn cảm thấy kỳ quái, hai người xứng đôi như vậy tại sao lại không ở bên nhau, hóa ra là đã sớm có điều mờ ám.
Nguyễn Tri Hạ tới kéo Cố Mãn Mãn ra ngoài.
Trong căn phòng không biết tiếng nhạc đã ngừng lại từ lúc nào.
Cố Tri Dân chăm chú nhìn Thẩm Lệ, cắn răng nói: “Không hiểu.”
“Vậy tôi sẽ…”
Thẩm Lệ vừa mới mở miệng, liền bị Cố Tri Dân hung hăng ngắt lời: “Trước kia anh không hiểu, bây giờ cũng không hiểu, anh cũng không hề muốn hiểu, tại sao em nói thích anh sau đó lại cố tình làm loạn, khiến trái tim anh bị quấy nhiễu đến mức rối tung, sau đó lại vung tay rời đi.”
“Anh thật sự không hiểu vì sao em có thể hành động thoải mái như vậy!”
“Thật xin lỗi.” Thẩm Lệ cụp mắt xuống, che giấu cám xúc trong mắt: “Trước kia là tôi quá bốc đồng, làm một số việc không được tốt, sau này sẽ không như vậy nữa!”
Đột nhiên Cố Tri Dân dâng lên một cỗ cảm xúc bất lực.
Giống như trong nháy mắt, đã mất đi sức lực để nói chuyện.
“Nếu như vậy…” Cố Tri Dân hơi ngừng lại, thở dài một hơi: “Thôi được.”
Thẩm Lệ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt mà mình đã từng thích, cũng đã từng hận, thật lâu sau, cô hơi mỉm cười: “Cám ơn!”
…
Có thể nói là các công ty giải trí không có