Có lẽ đây chính là câu ‘Anh em như áo quần, bà xã như thủ túc’ trong truyền thuyết đây mà…
Thẩm Lệ vậy mà đã về nhà qua Tết rồi.
Hai ngày nay Thẩm Lệ không nghe điện thoại của anh, cố ý tránh né anh, ngay cả trong nhóm chat, nhìn thấy anh nói chuyện thì cũng không nói nữa.
Trốn được lần này, làm sao nấp được lần sau?
Cố Tri Dân đứng dậy, cầm lấy áo khoác mặc lên người rồi cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài, ngay cả anh cũng không phát hiện, khóe môi của mình đang khẽ nhếch lên.
Đi đến thang máy, Cố Tri Dân thấy có một chiếc thang máy đang đi lên.
Tối nay ngoại trừ anh ở công ty tăng ca, thì trễ nhất là sáu giờ tối mọi người đều đã tan ca hết rồi, sao bây giờ lại còn người đi lên chứ.
Số hiển thị tầng lầu không ngừng tăng lên, trông có vẻ là đang lên tầng của anh rồi.
Cố Tri Dân trong một giây phút nào đó có chút phân tâm.
Anh nhớ ra rồi, đêm giao thừa mấy năm nay, anh và Thẩm Lệ đều không có thời gian về nhà, nhưng hai người luôn ở cùng nhau, tuy bình thường đều là anh đi tìm Thẩm Lệ, nhưng Thẩm Lệ cũng có đến tìm anh một lần.
Nghĩ như vậy, đôi mắt của chợt lóe qua một tia vui mừng.
Có khi nào là cô không?
—Ding!
Cánh cửa thang máy mở ra.
Tiêu Văn ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện trước mắt Cố Tri Dân, dường như là trong chớp mắt, sắc mặt Cố Tri Dân đã đen lại rồi.
Trên tay Tiêu Văn còn xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt, vẻ