Cố Tri Dân mỉm cười, giọng nói cũng trở nên ôn nhu: “Hạ Hạ, chúc mừng năm mới, lúc nào gặp chú cho cháu lì xì thật nhiều nha.”
Quả nhiên là không phí công thương con bé.
Tư Nguyễn ngoan ngoãn đi ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ đem điện thoại di động đặt xuống bàn: “Anh chắc chắn là mình vừa mới học làm đồ ăn mà đã muốn làm một món ăn có độ khó cao như thế không?”
“Đương nhiên, anh đường đường là Cố thiếu, cho dù có học nấu ăn thì cũng phải học làm món ngon!” Cố Tri Dân khí thế mười phần hất mái tóc của mình.
Lời này cùng Thẩm Lệ nói trước đó không khác nhau bao nhiêu.
“Vậy anh cứ làm theo trình tự mà tôi nói, tôi nhìn anh làm.” Cố Tri Dân rất ít khi có chuyện nhờ cô hỗ trợ huống chi còn là loại chuyện nhỏ nhặt này, đương nhiên là cô vui lòng giúp anh ta.
Tư Mộ Hàn vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên lại gắp cho Nguyễn Tri Hạ một đũa đồ ăn.
Cố Tri Dân dừng lại: “Có phải quấy rầy em ăn cơm rồi hay không?”
Gần như là vừa dứt lời xong, Tư Mộ Hàn liền nói ra: “Biết rồi còn hỏi?”
“Không sao đâu, đừng để ý tới anh ấy, tôi có thể vừa ăn vừa nói.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu lườm Tư Mộ Hàn một cái, ra hiệu anh đừng quấy rối.
Tư Mộ Hàn giả vờ như không tiếp thu được ánh mắt truyền tin tức của cô, vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho cô.
…
Thẩm Lệ dựa theo chỉ đạo của Nguyễn Tri Hạ phí hết mười phần sức lực cuối cùng cũng đun sôi được một nồi thịt kho tàu.
Nhưng bởi vì