Không phải là bị món trứng hấp cà chua này của cô làm mặn đến ngu người rồi chứ, nhìn không khác gì kẻ ngốc.
Cố Tri Dân mỉm cười: “Chuẩn bị đi rửa chén đây.”
Vừa mở miệng đã tuôn ra lời nói dối, không hề có gánh nặng tâm lý.
Thẩm Lệ không nghi ngờ gì: “Rửa sạch một chút.”
Cô mở cửa đi ra, vốn cũng muốn nhắc Cố Tri Dân rửa chén.
Cố Tri Dân vẻ mặt trịnh trọng mà gật đầu: “Nhất định rồi, sau này chén của em cũng là chén của anh.”
“…” Thẩm Lệ cảm thấy Cố Tri Dân quả thật là bị mặn đến choáng váng.
…
Vài ngày sau, Thẩm Lệ đến nhà Nguyễn Tri Hạ tụ tập.
Lúc Thẩm Lệ đến, mới phát hiện Ngu Tinh Nhược mà lúc trước Phó Đình Tây nói muốn cưới cũng ở đây.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân bởi vì chuyện trứng có nên cho dầu vào hay không lúc sáng mà cãi nhau, làm trễ thời gian, cho nên đến trễ nhất.
Thẩm Lệ vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngu Tinh Nhược.
Bởi vì trong cả căn phòng, chỉ có mặt Ngu Tinh Nhược lạ lẫm, hơn nữa vẻ ngoài Ngu Tinh Nhược cũng xinh đẹp, đương nhiên khiến Thẩm Lệ vừa liếc đã thấy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Lệ, Ngu Tinh Nhược đầu bước tới, gật đầu với Thẩm Lệ, nở nụ cười vừa đủ: “Cô Thẩm.”
Lại liếc mắt qua Cố Tri Dân đứng bên cạnh Thẩm Lệ: “Tổng giám đốc Cố.”
Cố Tri Dân nở nụ cười lễ độ, sau lưng lại âm thầm nhích đến bên tai Thẩm Lệ mà hỏi: “Đây là ai?”
Anh ta nhích hơi gần, hơi thở thổi vào tai cô, cả lỗ tai đều nhột.
Thẩm Lệ hơi tức giận, bước qua bên cạnh, xoa nhẹ lỗ tai, giọng điệu không tốt lắm: “Anh đã tham gia một bữa tiệc cùng với cô ấy, đừng nói với tôi là anh không biết cô ấy.”
“Anh biết?” Cố Tri Dân vò đầu, lại quay đầu nhìn Ngu Tinh Nhược.
Ngu