Mặt Tiêu Văn mang theo ý cười, dường như đang khen ngợi Thẩm Lệ, nhưng ngữ điệu lại luôn khiến người khác cảm thấy quái gở, nghe vào tai thấy thật kỳ lạ.
Vì trước kia Tiêu Văn muốn mượn Tư Mộ Hàn để lăng xê nên Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn không thích cô ta.
Cô nghe Tiêu Văn nói vậy thì cũng chỉ hờ hững nói: “Nhân vật nữ chính bộ phim ‘Mất Thành’ chính là được lấy cảm hứng từ tiểu Lệ.”
Ngữ điệu không nhanh không chậm của Nguyễn Tri Hạ không chút che giấu sự thân mật giữa cô và Thẩm Lệ.
Kịch bản ‘Mất Thành’ từ khi cô lên đại học đã bắt đầu viết, nhân vật nữ chính quả thật được lấy cảm hứng từ Thẩm Lệ.
“Vậy sao?” Sắc mặt Tiêu Văn hơi thay đổi nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, ý cười sâu hơn, càng thêm dịu dàng động lòng người: “Chẳng trách trước đây khi xem ‘Mất Thành’ bản điện ảnh tôi đã cảm thấy nhân vật nữ chính mang lại cho mình cảm giác rất quen thuộc.”
Gọi thân mật như vậy, đến nữ chính bản điện ảnh không phải Thẩm Lệ, quan hệ tốt thế nào chứ?
Tiêu Văn nói xong thì rất bình tĩnh nhìn Thẩm Lệ.
Nhưng cô ta đã đánh giá quá thấp tình bạn của Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ, châm ngòi ly gián mức độ này cũng chỉ gây trò cười thôi.
Huống hồ câu hỏi này cũng vô cùng vi diệu.
Cùng một kịch bản, bản điện ảnh và truyền hình đến khi đó chắc chắn được lấy ra so sánh.
Tiêu Văn nhắc tới nữ chính bản điện ảnh chính là đang đào hố cho Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ, nếu sơ ý lỡ lời cũng có thể bị người khác túm lấy điểm này rồi đẩy vào chỗ chết.
Thẩm Lệ cười nhẹ, nói trước Nguyễn Tri Hạ: “Vì bản thân bộ phim này rất chân thật, nhân vật chính cũng rất thực tế, họ giống như bất kỳ một người bình thường nào bên cạnh cô.
Hơn nữa tôi nghe Tri Hạ nói, khi cô Tưởng quay bản điện ảnh ‘Mất Thành’ rất chân thực cũng rất nỗ lực cho nên mới