“Làm gì có, cô ta còn lâu mới đẹp bằng chị.” Cố Mãn Mãn ngẩng đầu lên, trong miệng cô ấy vẫn còn ngậm bánh bao.
Nhưng việc này cũng không ngăn cô ấy lườm Quý Vãn Thư.
Quý Vãn Thư nói cô ấy ngu xuẩn, mối thù này đã kết rồi.
Hơn nữa, Quý Vãn Thư vốn cũng không đẹp bằng chị Tiểu Lệ nhà mình.
Giọng điệu của Thẩm Lệ cực kỳ chân thành: “Thực ra, cô với Cố Tri Dân cũng khá hợp nhau đó.”
Quý Vãn Thư ngoài lúc đang ở riêng với Thẩm Lệ sẽ trở nên cay nghiệt ra, thì lúc bình thường đối xử với người khác vẫn rất khôn khéo.
Mặc dù có hơi hư vinh, thích được người khác theo đuổi và hưởng thụ cảm giác được đàn ông săn đón, thì cô ta cũng không có làm chuyện xấu gì.
Gia thế và tướng mạo của cô ta đều xứng đôi với Cố Tri Dân.
“Thẩm Lệ, cô lại có chiêu gì đó?” Quý Vãn Thư thấy Thẩm Lệ lại đang nghĩ ra trò mới chỉnh cô ta.
Giọng điệu của Thẩm Lệ lại càng chân thành hơn: “Cô cũng không còn trẻ nữa.
Nếu thực sự thích người ta, thì thử một lần đi.
Coi như cuối cùng không thành, cũng coi như không lãng phí sống một lần.”
Vẻ mặt Quý Vãn Thư giống như nhìn thấy quỷ vậy: “Cô có uống nhầm thuốc không vậy?”
Thẩm Lệ không cho là vậy: “Đương nhiên, cô cũng có thể đợi.
Nhưng mà cô có thể đợi, người nhà cô sẽ để cô đợi sao?”
Nhà họ Quý những năm gần đây không được phát đạt, Thẩm Lệ cũng có nghe qua chuyện này.
Danh tiếng của Quý Vãn Thư trong cái vòng này ngược lại rất tốt, cũng có khối người muốn lấy cô ta làm vợ.
Nếu như tình trạng nhà họ Quý lại càng tệ hơn, Quý Vãn Thư có khả năng phải liên hôn thương nghiệp rồi.
Thấy vẻ mặt của Thẩm Lệ càng ngày càng chân thành, Quý Vãn Thư thoáng chốc hơi hốt hoảng: