Tuy rằng việc Tiêu Văn bị ngã không liên quan gì đến cô, nhưng mà cô vẫn nên đi thăm.
Dù sao thì cô ta cũng đang mang thai.
Cố Mãn Mãn không biết vì sao đột nhiên cô lại đổi ý muốn đến bệnh viện.
Nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc lái xe đưa Thẩm Lệ đến bệnh viện.
Cố Mãn Mãn vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, hỏi một chút xem đang ở bệnh viện nào.
Nhưng điện thoại vẫn luôn đổ chuông mà không có ai nghe máy.
Sau đó tiếng nói của Thẩm Lệ truyền đến: “Đến luôn bệnh viện tốt nhất thành phố.
”
“Dạ.
” Cố Mãn Mãn cúp điện thoại.
…
Nơi quay phim cách thành phố khá xa, khi Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ đi đến bệnh viện, đã chạng vạng tối.
Cố Mãn Mãn đến quầy lễ tân hỏi thăm, sau đó đưa Thẩm Lệ đến phòng bệnh của Tiêu Văn.
Đến cửa phòng bệnh, bỗng Thẩm Lệ bước chậm lại.
Nhìn qua cửa sổ bằng kính xuyên thẳng vào trong phòng bệnh, Thẩm Lệ trông thấy Cố Tri Dân đang gọt táo.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân từ nhỏ lớn lên bên nhau, qua nhiều năm như vậy, ngoài cô và người lớn trong nhà ra, cô chưa từng thấy anh gọt táo cho cô gái nào cả.
Tiêu Văn đang nằm trên giường nhìn Cố Tri Dân gọt táo, chờ anh gọt táo xong, thì quay đầu không biết nói với Tiêu Văn điều gì đó, mà khiến vẻ mặt Tiêu Văn xấu hổ nở nụ cười.
Cô gái nhỏ hai mươi tuổi, nếu như không gây sự cũng rất được người khác yêu thích.
Trông thấy Thẩm Lệ hơi thất thần, làm Cố Mãn Mãn ở bên cạnh phải cất tiếng nhắc nhở cô: “Chị Tiểu Lệ.
”
“Đi thôi.
” Thẩm Lệ xoay