Sau khi Nguyễn Tri Hạ trông thấy Thẩm Lệ không hề động đũa mới chậm rãi nói: “Chuyện xảy ra hôm nay ở đoàn làm phim tớ đã nghe nói rồi, Tiêu Văn cô ta…”
“Cô ta đang mang thai.” Thẩm Lệ cắt lời Nguyễn Tri Hạ nói: “Sức khỏe của cô ta không có gì đáng ngại nữa nhưng vẫn cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, Cố Tri Dân… Đang ở bệnh viện cùng cô ta.”
“Anh ấy còn nói, anh ấy thích trẻ con.”
Thẩm Lệ nói xong, nước mắt chảy xuống.
Từ lúc xế chiều xảy ra chuyện cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn luôn cô gắng hết sức để tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng lúc này ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ rốt cuộc thì cô vẫn không chịu nổi.
Thẩm Lệ che mặt nghẹn ngào khóc to lên.
“Anh ta còn gọt táo cho Tiêu Văn… Nhìn anh ta lo lắng cho đứa bé kia như vậy… Vậy con của tớ thì sao, nếu như con của tớ còn sống… So với Hạ Hạ còn lớn hơn mấy tuổi nữa.”
Oán hận và bất mãn tích lũy trong lòng nhiều năm qua đột nhiên lại bộc phát ra.
Quen biết nhau mười năm nhưng đây là lần mà Nguyễn Tri Hạ thấy Thẩm Lệ yếu đuối nhất.
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy Thẩm Lệ, đầu vai của cô bị nước mắt của Thẩm Lệ thấm ướt.
“Tri Hạ, cậu biết không? Chiều nay lúc ở bệnh viện tớ thật sự rất muốn đem tất cả nói cho Cố Tri Dân biết, tớ muốn thấy anh ấy phải chịu đau khổ…”
“Mười năm này, tớ bỏ ra thời gian rất dài để hận anh ấy và cũng bỏ ra thời gian rất dài để làm nguôi ngoai đi oán hận với anh ấy, cuối cùng tớ lựa chọn thỏa hiệp với chính mình, buông tha cho chính mình và cũng buông tha cho anh ấy…”
“Vậy mà, Tiêu Văn lại mang thai.”
“Lúc tớ nhìn thấy anh ấy gọt táo cho Tiêu Văn tớ cảm thấy rất ghen tị nhưng lại không cam lòng.”
Cuồng loạn qua đi, Thẩm Lệ dần dần bình tĩnh lại: “Tri Hạ, tớ cảm thấy có lẽ là cả đời này tớ cũng không bỏ xuống