Cố Mãn Mãn gọi cà phê cho Đào Triển Minh, nhưng vẫn không hiểu tại sao Thẩm Lệ lại làm như vậy.
Nhưng nghĩ ở góc độ khác, Thẩm Lệ có chuyện muốn nhờ Đào Triển Minh giúp đỡ, chắc chắn là người đại diện là cô ra mặt còn hợp tình hợp lý, đều là vì cô quá ngốc.
Ôiii.
…..
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đào Triển Minh cử động một chút, ngồi trước máy tính quá lâu nên cổ có chút đau, đứng dậy đi về phía phòng khách.
Mở cửa ra, nhân viên phục vụ hơi cúi đầu: “Anh Đào, tôi đến đưa cafe cho ngài.”
“Tôi không gọi cafe.” Tối nay anh ta còn có một cuộc họp, định pha cafe, nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa gọi.
Nhân viên phục vụ: “Là người khác gọi cho ngài.”
Vẻ mặt Đào Triển Minh không được tốt: “Ở đây tôi không có bạn bè.”
Lần này anh ta đi công tác, những công ty muốn lấy lòng anh ta không hề biết anh ta ở đây, nên, chỉ có thể rò rỉ từ khách sạn.
Nhân viên phục vụ cũng biết Đào Triển Minh hiểu nhầm, vội vàng nói: “Khách sạn của chúng tôi luôn chú trọng đến quyền riêng tư của khách hàng, hơn nữa, anh Đào là khách VIP của chúng tôi, là một cô gái tên Cố Mãn Mãn, chỉ rõ họ tên, nói là gọi cho ngài, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của khách hàng….”
Đào Triển Minh có chút sững sờ, sắc mặt cũng dịu xuống: “Hóa ra là vậy, vất vả rồi.”
Anh ta lấy cốc cafe từ trong tay của nhân viên phục vụ, sau đó quay người đóng cửa lại, để lại nhân viên phục vụ đứng ở cửa với vẻ mặt sững sờ.
…..
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thẩm Lệ đưa Cố Mãn Mãn