“Tri Dân, anh sao vậy? Từ chiều tối tới giờ lúc nào cũng nhìn vào điện thoại, còn luôn luôn cau mày nữa.” Tiêu Văn tựa ở đầu giường, vẻ mặt lo lắng nhìn Cố Tri Dân.
“Không sao đâu.” Cố Tri Dân nhìn cô ta ôn nhu cười một tiếng: “Ăn cơm đi.”
“Được.” Mặt ngoài thì Tiêu Văn ngoan ngoãn đáp nhưng trong lòng lại có chút nôn nóng, cô ta cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng lúc cô ta ngủ lại bị người khác đánh cắp mất điện thoại, Cố Tri Dân cho người đuổi theo lấy trở về thì điện thoại cũng đã bị rơi vỡ nát bét không thể dùng được nữa.
Tiêu Văn ngồi vào trước bàn ăn, Cố Tri Dân còn quan tâm đem đũa đưa tới tay của cô ta.
Tiêu Văn thấy Cố Tri Dân quan tâm mình như thế, trong lòng vốn có chút bực bội cũng liền bình tĩnh xuống.
Chỉ cần cô ta có thể yên ổn sinh đứa bé ra thì nhất định có thể gả vào được nhà họ Cố, đến lúc đó cô ta sẽ thật sự là phu nhân của nhà giàu có, ai cũng đừng nghĩ lại giẫm lên đầu cô ta được nữa.
Tiêu Văn gắp cho Cố Tri Dân một gắp đồ ăn: “Anh cũng ăn đi.”
“Ừm.” Cố Tri Dân ngoài miệng thì đáp ứng nhưng lại không hề động đũa mà chỉ cười nhìn cô ta: “Em ăn trước.”.
ngôn tình hoàn
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Tri Dân nhìn thoáng ra phía cửa nhưng cũng không thấy được cái gì liền quay đầu nói với Tiêu Văn: “Em ăn trước đi, tôi đi ra đó một chút xem là chuyện gì.”
“Ừm, được.” Tiêu Văn cười gật đầu.
Cố Tri Dân đứng dậy đi ra ngoài, không biết là vô tình hay cố ý mà anh ta lại không mang theo điện thoại.
Tiêu Văn ăn cơm nhưng tất cả lực chú ý đều bỏ vào trên điện thoại di động của Cố Tri Dân.
Ở bệnh viện không có điện thoại thật sự là quá bất tiện, ngay cả trên mạng xảy ra chuyện gì cô ta cũng không biết.
Theo lý thuyết