“Không sai.” Cố Tri Dân đã đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Phỏng đoán của Tần Nhân đã được kiểm chứng, không dám tin tưởng mà nói: “Con thích Tiểu Lệ?”.
||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||
Cố Tri Dân dựa ra phía sau một chút, thoáng hơi rã rời: “Đúng, là con thích cô ấy, cho nên vì để cho cô ấy biết con thật sự chưa từng chạm Tiêu Văn thì nhất định phải cầm được giấy xét nghiệm chứng minh đứa bé kia không phải là con của con, mà muốn làm xét nghiệm máu mủ thì sao, ít nhất phải chờ sau một tháng.
Nhưng mấy ngày trước Tiêu Văn vừa mới ngã một phát, có lẽ còn phải đợi tình huống sức khỏe của cô ta ổn định lại thì mới có thể làm.”
Tần Nhân nghe Cố Tri Dân nói xong thì cảm thấy cũng có lý.
Nhưng mà…
“Làm xét nghiệm máu mủ thì thời gian đến cứ làm là có thể rồi, con còn làm tới mức này?”
“Tiêu Văn kia không phải là đèn đã cạn dầu, nếu như con không dỗ dành cô ta thì cô ta sẽ sinh non, đây không phải là không có chứng cứ rồi à.
Cho dù sau này con với Thẩm Lệ có ở bên nhau thì chuyện này sẽ trở thành một cục u giữa chúng con cả đời, cho nên con nhất định phải dỗ dành Tiêu Văn, bảo đảm cho con của cô ta an toàn không gặp trở ngại.”
Cố Tri Dân vừa nói xong lại hỏi Tần Nhân: “Lần này mẹ đã rõ chưa?”
Tần Nhân gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Cố Tri Dân: “Nói như vậy thì con đang nhịn nhục hả?”
“Đúng đó, bây giờ con đã có thể gọi cà phê được rồi chứ nhỉ?” Cố Tri Dân đẩy đẩy cái thau nước đá ở trước mặt qua bên cạnh.
Tần Nhân mỉm cười: “Đương nhiên là có thể rồi, để mẹ gọi giúp con.”
Cố Tri Dân mỉm cười lấy lòng: “Cảm ơn mẹ.”
Tần Nhân gọi nhân viên phục vụ đến: “Một ly cà phê đá kiểu Mỹ.”
Sắc mặt của Cố Tri Dân liền