“Cô ra đây làm gì?”
Nghe thấy giọng Cố Tri Dân, Tiêu Văn thu suy nghĩ vừa rồi lại, không biết Cố Tri Dân đã phát hiện ra cô từ lúc nào, lúc này anh đã cúp điện thoại, đang đứng cạnh cửa nhìn cô.
Tiêu Văn vốn là đi theo sau lưng Cố Tri Dân nghe lén, cho nên cũng chỉ mở cửa hé một chút, bây giờ bị Cố Tri Dân phát hiện, cũng đành phải mở cửa ra.
Cuộc điện thoại của Cô Tri Dân đã bị Tiêu Văn nghe thấy rõ mồn một, cô biết Cố Tri Dân lúc này đang bực bội, mềm giọng, nói: “Chỉ là em lo anh…”
“Đi vào đi.” Nhìn ra Cố Tri Dân vẫn chưa hết tức giận, chỉ là không trút giận lên Tiêu Văn.
Tiêu Văn cúi đầu đi vào trong, bên môi ở ra một nụ cười.
Người cô ta coi trọng đúng là không tầm thường, dù tức giận cũng sẽ không trút giận lên cô ta.
Về tới trong phòng bệnh, Cố Tri Dân hỏi cô: “Chuyện tôi vừa nói, cô cũng nghe thấy?”
“Em vừa mới ra ngoài thôi, còn chưa nghe thấy anh nói gì thì đã bị phát hiện rồi.” Tiêu Văn cố ý nói dối, chính là muốn dò xét xem Cố Tri Dân có thể nói thật với mình không.
Môi Cô Tri Dân nhếch lên một đường cong nhỏ, không nhìn cẩn thận thì sẽ không thấy được.
Không đề cập đến việc anh ta nhận cuộc điện thoại vốn là để cho Tiêu Văn nghe, thủ đoạn nông cạn tầm thường của Tiêu Văn anh ta vừa nhìn là thấy rõ.
Còn định thăm dò anh?
Cố Tri Dân thở dài, mặt không vui, nói: “Cô đã nghe nói đến ‘XN’ chưa? Trước đây chuyện hủy hợp đồng của Trần Tuấn Tú với Thịnh Hải rất nổi, khi đó là ‘XN’ đứng ra giải quyết chuyện này.”
Tiêu Văn giả vờ suy nghĩ phút chốc, nói: “Có nghe nói qua, khi đó trên mạng còn truyền tai nhau rất nhiều thứ thần kỳ, nói anh ta là người sáng lập Thịnh Hải, là ông chủ phía sau màn, thân phận cái gì đó…”
“Anh ta là một chủ đầu tư, từ trước đến nay mặc kệ chuyện ở Thịnh Hải, chuyện lần này ồn ào