Vốn tưởng qua một đêm có thể hạ nhiệt, vậy mà không ngờ nhiệt không giảm mà ngược lại còn tăng.
Thẩm Lệ cũng không có tâm trạng để ý những chuyện này.
Cô bây giờ chỉ muốn an tâm đi quay phim.
Sợ gặp Cố Tri Dân và Tiêu Văn trong căn tin, Thẩm Lệ cũng không ăn sáng, bảo Cố Mãn Mãn tùy ý gói chút gì đó cho cô.
Trên đường đến phim trường cô sẽ ăn.
Sau khi quay được hai cảnh phim, Nguyễn Tri Hạ tới muộn, ngồi cạnh đạo diễn cùng xem lại cảnh quay.
Nửa đường, lúc Thẩm Lệ thay quần áo, Nguyễn Tri Hạ đi tới.
Thẩm Lệ thay xong quần áo, thấy Nguyễn Tri Hạ đi tới, hỏi: “Có việc gì sao?”
Tối hôm qua các cậu đi ăn với Cố Tri Dân à? Nguyễn Tri Hạ hỏi.
Thẩm Lệ gật đầu: “Ừ.”
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ chậm rãi gật đầu.
Trong lòng cô rất do dự, có nên nói cho Thẩm Lệ hay không, Cố Tri Dân kỳ thật chỉ vì tự chứng minh mình trong sạch mới làm những chuyện đó.
Thế nhưng nhỡ đến lúc đứa bé trong bụng Tiêu Văn đúng là của Cố Tri Dân thì sao?
Tư Mộ Hàn có vẻ rất tin tưởng Cố Tri Dân, nhưng đàn ông thì vẫn hay nói đỡ cho đàn ông thôi.
Thẩm Lệ nhìn Nguyễn Tri Hạ có lời mà không nói được, tưởng đã xảy ra chuyện gì, hỏi: “Cậu sao thế?”
“Chỉ là cảm thấy gần nhất hành động của Cố Tri Dân rất khác thường…” Nguyễn Tri Hạ quyết định thử một lần phản ứng của Thẩm Lệ, rồi mới quyết định.
Thẩm Lệ nghe vậy, cánh tay đang chỉnh quần áo bỗng dừng lại, một lúc sau, cô nói với giọng điệu hết sức bình thường: “Suy nghĩ của một người ở mỗi thời kỳ sẽ không giống nhau, có thể anh ấy chỉ vì quá thích đứa bé đó cho nên mới như vậy, nhưng tớ tin bản tính của anh