Một ngày phải quay đến hai show.
Lúc kết thúc đã là sáu giờ tối, Thẩm Lệ vừa đói vừa mệt, vừa đi ra ngoài vừa nói với Cố Mãn Mãn: “Đi thẳng đến sân bay ăn tối luôn đi.”
Ngày mai còn phải quay phim, phần diễn của cô còn được xếp vào buổi sáng, cho nên đêm nay phải đến Ảnh Thị Thành.
“Đến sân bay ăn cũng được, nhưng bây giờ hơi kẹt xe, thời gian đi đường có thể lâu hơn trước, có cần em mua miếng bánh mì lót dạ không?”
Cố Mãn Mãn vừa dứt lời, phát hiện ánh mắt Thẩm Lệ nhìn thẳng ra ngoài cửa lớn, cô vừa nhìn ra ngoài theo ánh mắt Thẩm Lệ, đã thấy Tiêu Văn ăn mặc sang trọng.
Cố Mãn Mãn hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Oan gia ngõ hẹp.”
Thẩm Lệ không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Ánh mắt Tiêu Văn nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, rõ ràng là muốn đi về phía cô, lúc hai người mặt đối mặt trong hành lang, dừng chân lại.
“Cô Thẩm nhìn có vẻ khá mệt mỏi, chạy show mệt quá đúng không.” Tiêu Văn gỡ kính râm trên mặt xuống, xem xét Thẩm Lệ từ trên xuống dưới, vẫn là vẻ mặt khinh thường kia.
Thẩm Lệ liếc cô ta, ánh mắt khẽ lướt qua đôi giày cao gót của Tiêu Văn, giọng thờ ơ: “Chạy show có mệt hay không, có nói cô cũng không hiểu, dù sao cô Tiêu đây cũng chưa từng chạy show mà, không phải sao?”
Tiêu Văn trước đây chỉ là một ngôi sao hạng F, đóng một hai bộ phim mạng, chưa từng nổi tiếng, đương nhiên cũng không có show gì.
Tiêu Văn ghét nhất chính là dáng vẻ không đặt cô ta vào mắt này của Thẩm Lệ, không chỉ không đặt cô ta vào mắt, mà còn cười nhạo cô ta trước đây là sao hạng F.
Dù hiện giờ cô ta đã là bạn gái của Cố Tri Dân, còn mang thai con anh, thái độ của Thẩm Lệ đối với cô ta cũng không có chút thay đổi nào.
Tiêu Văn thậm chí còn cảm nhận được, dù