Lời nói đã đến khoé miệng của Thẩm Lệ cũng bị nuốt xuống.
Cô đã bị chuyện này vây hãm cả mười năm.
Cô luôn muốn bước ra nó, nhưng không bước ra được.
Lúc bắt đầu, cô tìm câu hỏi từ trên người của Cố Tri Dân, oán hận Cố Tri Dân, đến sau này, cô bắt đầu tìm vấn đề từ trên người mình, đem tất cả sai lầm ôm lên người mình, cũng chỉ là muốn giải thoát ra khỏi chuyện này.
Nhưng dường như cách làm nào cũng đều không đúng, cho nên cô luôn không thể bước ra được.
Đến cuối cùng, cô từ bỏ vùng vẫy, bỏ Cố Tri Dân ra khỏi chuyện này một cách sạch sẽ, một người khốn đốn, cũng tốt hơn là hai người đau khổ.
“Có lẽ điều cậu nói là đúng, nhưng lại làm sao được? Năm đó Cố Tri Dân có thể dứt áo ra đi, bây giờ cũng không phải là đã quay người ở bên cạnh Tiêu Văn trong chớp mắt đó sao, anh ta vẫn giống như năm đó.
”
Đích thực là do cô đuổi Cố Tri Dân đi, nhưng Cố Tri Dân quay đầu thì đã ở cùng với Tiêu Văn rồi.
Cố Tri Dân không có thay đổi, anh ta có thể dễ dàng mà từ bỏ cô.
“Đừng quan tâm Cố Tri Dân làm thế nào, cứ đi theo con tim cậu là được.
”
Nguyễn Tri Hạ vốn muốn nói chuyện Cố Tri Dân muốn chứng minh sự trong sạch của mình cho Thẩm Lệ nghe, bây giờ xem ra không thể nói rồi, Thẩm Lệ đã hoàn toàn không tín nhiệm Cố Tri Dân nữa, nếu như nói ra thì có lẽ sẽ dẫn đến hiểu lầm mới thôi.
Thẩm Lệ cười phụt: “Tri Hạ, cậu đây là đang muốn tớ chen chân làm người thứ ba sao?”
Nguyễn Tri Hạ giả vờ tức giận mà liếc cô một cái: “Cậu biết tớ không phải có ý này mà.
”
Thẩm Lệ đã lâu không trò chuyện