Đào Triển Minh cũng nhìn về hướng của Thẩm Lệ, sau khi đối mắt nhìn nhau với cô, anh ta nở một nụ cười coi như là chào hỏi, sau đó thì đi tới bên cạnh của Cố Mãn Mãn.
Cũng không biết anh ta nói câu gì mà khiến cho Cố Mãn Mãn tức giận quay đầu qua, đưa lưng với anh ta.
Trên gương mặt Đào Triển Minh mang theo ý cười nhàn nhạt, rồi lại vòng qua một bên đối mặt với Cố Mãn Mãn, tiếp tục nói chuyện với cô.
Thẩm Lệ nhìn thấy cảnh này thì khẽ cong khoé môi lên, sau đó thì thu tầm mắt lại và tiếp tục chuyên tâm quay quảng cáo.
Sau khi quay xong, Thẩm Lệ đi tới chào hỏi Đào Triển Minh.
“Ông chủ Đào.”
“Cô Thẩm, vất vả rồi.”
Đào Triển Minh gật đầu và mỉm cười với cô.
“Nhận tiền làm việc, không vất vả gì hết, tôi đi thay đồ trước đây.” Thẩm Lệ quay đầu nhìn qua Cố Mãn Mãn đang đứng ở bên cạnh với khuôn mặt vô cảm, vỗ vỗ vai của cô: “Trò chuyện với ông chủ Đào đi nha.”
Cố Mãn Mãn kéo kéo khoé môi, nụ cười có chút cứng đờ: “Ha ha.”
Đào Triển Minh liếc nhìn Cố Mãn Mãn một cái với vẻ cười mà cũng như không cười: “Tôi và cô Cố trò chuyện rất vui.”
“Vậy thì tốt.” Thẩm Lệ nói xong thì mang theo ý cười mà quay người rời khỏi.
…
Thẩm Lệ thay quần áo xong ra ngoài, Đào Triển Minh liền đề nghị muốn cùng ăn cơm.
Cố Mãn Mãn lập tức