Sau khi gõ xong, không biết lại nghĩ đến gì đó, anh lại xoá đi rồi gõ lại: “Văn Văn không có ở bên này.”
Sau khi ấn vào nút “gửi”, Cố Tri Dân ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Thẩm Lệ.
Văn Văn…
Kêu cũng thật thân mật.
Thẩm Lệ đặt điện thoại qua một bên với sắc mặt vô cảm, không muốn trả lời nữa.
Cô suy nghĩ nhiều rồi, Cố Tri Dân cũng không có ngốc, làm sao mà chút chuyện này cũng không nghĩ ra được.
Cảm thấy người ở đối diện đang nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu lên, không cam chịu yếu thế mà trừng mắt lại.
Cố Tri Dân và cô đối mắt nhìn nhau nửa giây, đột nhiên cười một cái, bàn tay khẽ siết lại thành nắm đấm đặt ở bên khoé môi che đi ý cười.
Cười cười cười, có cái gì mà buồn cười.
Chả hiểu nổi.
Thẩm Lệ không vui mà mím môi lại, quay đầu tiếp tục nói chuyện với đạo diễn ở bên cạnh.
Cố Tri Dân là một người giỏi xã giao.
Cho dù là trên Facebook hay là trong cuộc sống, anh đều rất nhanh có thể hoà đồng với mọi người.
Anh từ nhỏ đã như vậy rồi, dường như là với ai anh cũng nói chuyện được, với ai cũng có thể thân thiết tự nhiên.
Trong lòng Thẩm Lệ nghĩ, đây có thể cũng coi như là một ưu điểm của Cố Tri Dân nhỉ.
Ăn khuya xong, Cố Mãn Mãn ngồi lên xe của tổ chương trình thuận đường rời khỏi.
Thẩm Lệ nghĩ, chỗ này cách nhà không xa