Tư Mộ Hàn vốn muốn cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ nửa đêm có thói quen tỉnh dậy uống nước, anh cũng theo cô có thói quen tỉnh lại vào nửa đêm, nhưng tối hôm qua quên mất để sẵn nước rồi, nửa đêm anh tỉnh lại chuẩn bị đi rót nước cho Nguyễn Tri Hạ, thì nhận được cuộc gọi của Cố Tri Dân.
Theo như kinh nghiệm bình thường, Nguyễn Tri Hạ lúc này chắc hẳn đã sắp tỉnh dậy rồi.
Nhưng ngữ khí của Cố Tri Dân nghe có chút thảm thương.
“Đợi tôi một lát.’ Tư Mộ Hàn vẫn là quyết định sẽ an ủi Cố Tri Dân một chút, nhưng phải đợi anh bưng nước về phòng ngủ trước đã.
Tư Mộ Hàn nhẹ tay nhẹ chân đặt nước lên trên đầu giường, Nguyễn Tri Hạ chợt mở mắt ra, nhìn thấy anh cầm điện thoại trên tay, màn hình vẫn còn đang sáng nữa, nên cô hỏi: “Sao lại gọi điện thoại vào nửa đêm thế?”
Tư Mộ Hàn dịu giọng nói: “Là Tri Dân.”
Nguyễn Tri Hạ khựng lại một hồi, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đưa nước cho cô: “Uống rồi ngủ tiếp đi, lát nữa anh quay lại.”
Ý bảo là không có chuyện gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ cũng yên tâm gật đầu.
Đi ra bên ngoài cửa, Tư Mộ Hàn hỏi Cố Tri Dân: “Thẩm Lệ về khi nào vậy?”
Cuộc đối thoại của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ lúc nãy ở phòng ngủ, Cố Tri Dân đã nghe rất rõ ràng, nghe thì cũng không có gì đặc biệt nhưng Cố Tri Dân cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Cố Tri Dân bóp điếu thuốc trong tay: “Tối nay.”
“Bây