Khoác áo khoác chỉ là việc nhỏ, trước kia Cố Tri Dân cũng đã làm không ít lần.
Nhưng trong lòng Thẩm Lệ lại dâng lên sự cảm động đã lâu không thấy.
Quanh đi quẩn lại, bọn họ vẫn giống như lúc trước.
Thẩm Lệ dùng sức chớp mắt mấy cái, không nói gì.
“Đừng ngại.” Cố Tri Dân ở bên cạnh đột nhiên nói.
“Ai nói cám ơn với anh, có biết xấu hổ không vậy?” Thẩm Lệ liếc xéo Cố Tri Dân một cái, tiện thể giễu cợt anh.
“Tôi biết trong lòng em chắc chắn là đang rất cảm động.”
Trên mặt Cố Tri Dân là nụ cười cợt nhả, nhưng vừa mở miệng, trong giọng nói lại có vài phần thận trọng không dễ dàng phát hiện ra được.
Anh ta cảm thấy bản thân mình lúc này giống như đang nằm mơ.
Thẩm Lệ tới công ty chờ anh, đón anh đi ăn khuya.
Chuyện này đến mơ anh cũng không dám nghĩ.
Trước đó đoạn thời gian cùng với Tiêu Văn kia, khi anh mơ thấy Thẩm Lệ, tất cả đều là ác mộng.
Không phải Thẩm Lệ kết hôn, thì chính là anh kết hôn.
Nhưng đối tượng kết hôn của bọn họ lại không phải là đối phương.
Anh bừng tỉnh từ trong những cơn ác mộng đó, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Sau đó, cả đêm ngồi bên ban công hút thuốc, cũng không thể nào ngủ được.
Trên đường, vì Cố Tri Dân cố ý miệng tiện, bị Thẩm Lệ trào phúng không ít.
Nhưng trên mặt Cố Tri Dân