Tiêu Văn gọi điện cho Kha Trật.
Cô dùng một số điện thoại mới, Kha Trật nghe máy rất nhanh.
“Alo, xin chào.”
“Kha Trật, anh chuyển lời này cho Tri Dân biết, nếu anh ấy vẫn không chịu gặp tôi thì tôi sẽ đi tìm Thẩm Lệ, ngày nào cũng sẽ tìm.”
Tiêu Văn không cho Kha Trật có cơ hội phản ứng, nói xong thì lập tức cúp máy.
Sau khi cúp máy, cô nhìn tài xế ngồi phía trước nói: “Đi thôi.”
Cố Tri Dân nằm trên giường nhìn điện thoại chằm chằm.
Màn hình đi động đang hiển thị giao diện trò chuyện messenger với Thẩm Lệ, lúc trước Thẩm Lệ gửi cho anh một cái icon dùng chân sút bay xong thì không còn để ý đến anh nữa.
Ngủ nữa rồi sao?
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Thẩm Lệ.
Nhưng mà anh không chờ được tin nhắn của Thẩm Lệ, ngược lại chờ được điện thoại của Kha Trật.
Vốn Cố Tri Dân cũng không muốn nghe máy, sẽ ảnh hưởng đến việc anh chờ tin nhắn của Thẩm Lệ.
Nhưng nghĩ đến việc Kha Trật thường sẽ không gọi điện thoại cho anh vào sáng sớm thế này, chắc chắn là có việc nên mới gọi, vì vậy đành nghe máy.
“Chuyện gì vậy?”
Cố Tri Dân vẫn nằm trên giường lười nhác hỏi Kha Trật.
Kha Trật nói: “Vừa nãy Tiêu Văn lại gọi đến tìm anh.”
Cố Tri Dân không khỏi lộ ra vẻ chán ghét khi nghe đến tên Tiêu Văn, anh chậm rãi ngồi dậy: “Chuyện này mà cần phải điện cho tôi à?”
Kha Trật ngừng một lát rồi nói: “Tiêu Văn nhắn là nếu anh không gặp cô ấy thì ngày nào cô ấy cũng sẽ đến tìm cô Thẩm.”
Kha Trật chuyển lại cho Cố Tri