Đương nhiên là cuối cùng tất cả bọn họ đều bị Cố Tri Dân đánh cho trận, đến nỗi bò lê lết trên sàn kêu anh là ba, và cũng không còn ai dám gọi anh là Mẹ Cố nữa.
Nhưng mà chỉ cần có ai đó hỏi đến mối quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, thì nhóm bạn này sẽ giải thích theo kiểu như mẹ bảo vệ con, đương nhiên như vậy là tự tìm đường chết, nếu không muốn chết thì đừng chọc Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ và Giang Vũ Thừa trao đổi vài câu, rồi sau đó cô đứng dậy và đi qua chơi trò chơi điện tử với mọi người, cô nhanh chóng thoát ra khỏi hiện trường vụ án khiến cho Cố Tri Dân cũng không thể nào tính sổ với cô.
Ánh mắt của Cố Tri Dân nặng nề nhìn theo bóng dáng của cô mà không làm được gì, anh ngậm ngùi cầm ly rượu lên uống.
Do bản thân mình chiều quen thói thành ra như vậy thôi, còn biết làm sao được?
Đành nhịn thôi.
“Uống một mình thì uống làm gì, hai anh em chúng ta lâu như vậy không gặp nhau rồi, đêm nay chúng ta không say không về nha.” Giang Vũ Thừa ngồi nhích lại gần, đồng thời khui hai chai bia, sau đó đặt một chai trước mặt Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cầm lấy chai bia, đưa lên cụng với Giang Vũ Thừa, rồi đưa lên miệng uống vài ngụm, sau đó anh lên tiếng nói: “Lần này về còn đi nữa không?”
“Đi cái gì nữa, đi hết nổi rồi.” Giang Vũ Thừa thở dài, rồi dựa người ra sau: “Ông già ở nhà cũng lớn tuổi rồi, đã hạ tối hậu thư rồi, hoặc là tôi phải về kế thừa gia nghiệp, hoặc là lập tức kết hôn, bắt tôi phải chọn một trong hai, nếu tôi không chọn thì sẽ không còn quyền lựa chọn mà phải thực hiện cả hai.”
Cố Tri Dân cười giễu cợt: “Vậy cũng không tồi nhỉ, thành gia lập nghiệp.”
Giang Vũ Thừa nguýt dài: “Bản thân anh đã có gia đình rồi sao? Dám lên mặt với tôi?”
Cố Tri Dân nhíu mày, không vừa lòng hừ ngược lại: “Gia đình thì tôi chưa có, nhưng tôi