Với tính cách của Cố Tri Dân, sau khi cô đi, anh ta nhất định sẽ trừng trị Giang Dạ Bạch.
Mà cô cần phải tìm chỗ giải trí giết thời gian trước khi Cố Tri Dân trừng trị Giang Dạ Bạch xong.
Kim Hải là địa điểm giải trí mang tính tổng hợp, dưới tầng còn có quán bar.
Thẩm Lệ đi thang máy tới quán bar tầng dưới.
Trên sân khấu đang có dàn nhạc biểu diễn, Thẩm Lệ tìm một góc ngồi xuống và gọi ly rượu uống.
Bầu không khí đúng lúc náo nhiệt lạ thường.
Dàn nhạc tổng cộng có năm người, Thẩm Lệ nhìn qua luôn cảm thấy tay trống kia thoạt nhìn hơi quen mắt, nhưng bởi vì ngọn đèn và tầm mắt nên cô vẫn không nhìn thấy rõ mặt của người kia, chỉ có thể nhìn ra đó là một cô gái.
Thẩm Lệ híp mắt lại và nhìn lên trên sân khấu một lúc, cũng không nhận ra được cô gái kia là ai, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy quen.
Lẽ nào đó cũng là người trong giới giải trí, cô từng gặp qua cho nên mới càng nhìn càng thấy quen?
Lúc này, một người khách nam ngồi phía trước Thẩm Lệ đang quay mặt nói chuyện với nhân viên phục vụ.
Thẩm Lệ lơ đãng nhìn qua, trong mắt hiện lên chút hứng thú.
Cô nghĩ cô đã biết cô gái trên sân khấu kia là ai rồi.
Đào Triển Minh vô cùng nhạy bén nên cảm giác được ánh mắt của Thẩm Lệ, quay đầu nhìn lại.
Thẩm Lệ nâng cốc rượu của mình lên, ra hiệu với Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh hơi sửng sốt, cũng nâng cốc rượu lên.
Ánh mắt Thẩm Lệ liếc qua liếc lại giữa Đào Triển Minh và cô gái trên sân khấu, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp ảnh sân khấu và gửi cho Cố Tri Dân, thuận tiện hỏi một câu: “Mãn Mãn còn có thể đánh trống à?”
Trước đó cô thấy tay trống trên sân khấu quen mắt nhưng căn bản chưa từng liên tưởng tới trên người Cố Mãn Mãn, chủ yếu là bình thường Cố Mãn Mãn thoạt nhìn quá ngốc, Thẩm Lệ chưa từng