Anh vừa đi, Thẩm Lệ đã vội vàng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cố Tri Dân thật sự tìm cậu học nấu cơm hả?”
“Đúng vậy, còn học rất nhanh nữa, người thông minh học cái gì cũng nhanh.” Nguyễn Tri Hạ cười nói.
Thẩm Lệ: “Cậu còn khen anh ta nữa.”
Nguyễn Tri Hạ càng cười tươi hơn: “Phải, dù sao anh ta cũng là bạn trai của cậu mà? Còn nấu bữa sáng cho cậu nữa, vậy bữa trưa có nấu không? Anh ta đã học món cậu thích nhất đấy.”
Thẩm Lệ giật mình: “Học lúc nào vậy?”
Cô lại không biết gì hết.
Cố Tri Dân làm việc rất bận rộn, sao lại có thời gian học mấy thứ này thế.
Với người biết nấu cơm, học mấy món mới đều rất đơn giản.
Nhưng từ nhỏ Cố Tri Dân chưa từng vào phòng bếp lần nào, là một cậu chủ mười ngón chân không dính nước xuân thật sự.
Cô rất khó tưởng tượng ra Cố Tri Dân đeo tạp dề chui đầu vào phòng bếp xử lý mấy món xương và thịt kia…
Không tưởng tượng ra được.
“Là lúc… Tiêu Văn còn chưa nói ra chuyện mang thai.” Nguyễn Tri Hạ cẩn thận nhớ lại, đúng thật là lúc này: “Có lẽ là khi đó, cho nên anh ta có nấu bữa trưa bữa tối cho cậu không?”
Sao lại hỏi chuyện nấu bữa trưa nữa vậy?
Thẩm Lệ đột nhiên hiểu ra lời của Nguyễn Tri Hạ có hàm ý khác.
“Tri Hạ, bây giờ cậu cũng không còn ngây thơ nữa rồi, nếu cậu muốn hỏi tớ và Cố Tri Dân có ở chung không, cậu có thể hỏi thẳng mà, còn cố ý hỏi có phải anh ta nấu bữa trưa cho tớ không…”
Thẩm Lệ lắc đầu,