Nghe giọng nói quen thuộc này, Thẩm Lệ mới mới ngừng lại.
Cô thở hổn hển, cúi đầu nhìn qua rồi kinh ngạc nói: “Anh Giang?”
Người đi theo Thẩm Lệ không phải ai khác, chính là Giang Vũ Thừa.
Giang Vũ Thừa đứng thẳng dậy, lắc đầu nói: “Em Thẩm, em vẫn đi theo con đường hoang dã như trước đây à.”
Lúc Giang Vũ Thừa nói chuyện với cô, không biết là vô tình hay cố ý, chỉ dùng nửa bên mặt đối diện với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhíu mày: “Mới có mấy ngày không gặp mà anh cũng bị mất hết mặt mũi, chỉ có thể gặp người bằng nửa bên mặt thôi à?”
“Tiểu Lệ à, anh tới là muốn xin lỗi em.” Giang Vũ Thừa thở dài, đầu cúi thấp: “Không ngờ thiếu chút nữa kéo em xuống nước, xin lỗi.”
Nghe giọng điệu của anh ta hơi tự trách, còn kèm theo chút chán nản.
Thẩm Lệ chỉ khoanh tay, nhìn chằm chằm vào anh ta không nói gì.
Giang Vũ Thừa không nghe được tiếng động nào, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
Mà anh ta vừa ngẩng đầu lên, không chú ý đã che nửa bên mặt khác.
Thẩm Lệ đã nhìn thấy măt bên mặt kia của anh ta bầm tím.
Thẩm Lệ sững sờ: “Từ khi nào mà anh lại yếu ớt như vậy? Tôi mới đánh hai cái thôi mà mặt anh đã sưng thành thế này rồi sao?”
Mặc dù vừa rồi Thẩm Lệ lấy túi đập rất mạnh, sức lực cũng lớn, nhưng cũng không đến mức chỉ mới đó mà mặt đã sưng lên rồi.
Trên mặt Giang Vũ Thừa lộ ra biểu cảm không được tự nhiên, hơi nghiêng đầu che mặt đi: “Ba anh đánh.”
Vì sao bị ba mình đánh, tất nhiên là vì anh ta