“Không phải đâu, vừa rồi rõ ràng anh ta…”
Thẩm Lệ còn muốn nói tiếp, nhưng Cố Tri Dân lại ngang ngược cắt ngang lời cô nói: “Đình Kiên và Tri Hạ đều đã đến rồi, đi lên trước đã, bọn họ còn dẫn Hạ Hạ đi cùng.”
Thẩm Lệ nghe thấy Tư Nguyễn cũng đến, hai mắt sáng lên: “Tiểu Hạ Hạ cũng đến sao? Lâu lắm rồi em chưa gặp con bé!”
Cố Tri Dân cong môi: “Đi thôi.”
…
“Dì Thẩm!”
Khi Thẩm Lệ bước nhanh đến phòng bao, chợt nghe thấy Tư Nguyễn gọi cô.
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng gọi thì nhìn lại, phát hiện Tư Nguyễn đang đứng ở cửa phòng bao, dáo dác nhìn về phía cô.
“Tiểu bảo bối Hạ Hạ!” Thẩm Lệ bước nhanh đi đến cửa phòng bao, ôm lấy Tư Nguyễn rồi hôn chụt một cái.
Cố Tri Dân đi theo đằng sau, nhìn thấy hai người ôm nhau, đáy lòng chua chua.
Anh ta chưa từng được hưởng đãi ngộ này đâu.
Hừ.
Thẩm Lệ và Tư Nguyễn vừa gặp mặt thì đã giống như hai người bạn cũ rất lâu rồi chưa gặp nhau, hai người vừa thì thầm nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Nguyễn và Thẩm Lệ cùng bước vào, không nhịn được mỉm cười: “Tiểu Lệ, mau đến bên này ngồi.”
Tư Nguyễn kéo Thẩm Lệ chạy đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống.
Nguyễn Tri Hạ cách Tư Nguyễn