“Đừng mà, anh sai rồi.” Cố Tri Dân bu lại, đầu còn cọ lên trên người Thẩm Lệ.
Cơ thể Thẩm Lệ đã không còn vấn đề gì nữa, ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày thì xuất viện.
Ngày xuất viện, Cố Mãn Mãn cũng đi đón cô.
Chỉ có điều cùng đi với Cố Mãn Mãn còn có Đào Triển Minh.
Ánh mắt Thẩm Lệ đảo qua Cố Mãn Mãn, nheo mắt lại cười gọi một tiếng: “Ông chủ Đào.”
“Nghe nói cô Thẩm bị thương nhập viện, là một người bạn nên tôi theo sang đây thăm cô một chút.” Đào Triển Minh còn mua hoa, nói xong cũng đưa hoa cho Thẩm Lệ.
Trước khi Thẩm Lệ đưa tay ra thì Cố Tri Dân đã nhận lấy hoa của Đào Triển Minh.
Thẩm Lệ hơi thất vọng thu tay lại, bất mãn nhìn Cố Tri Dân, Cố Tri Dân giả vờ như không thấy được ánh mắt của Thẩm Lệ mà hướng về phía Đào Triển Minh cười qua loa lấy lệ.
“Cảm ơn hoa của anh Đào.”
Thẩm Lệ trừng mắt với Cố Tri Dân: “Ông chủ Đào là đưa cho tôi.”
“Đều giống nhau cả.” Cố Tri Dân ôm vai của cô, cười hì hì nói.
Thẩm Lệ nhíu mày: “Giống nhau ở chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng giống nhau hết.” Cố Tri Dân nhét hoa vào trong tay Cố Mãn Mãn: “Cầm lấy.”
Cố Mãn Mãn sững sờ cầm lấy bó hoa sau đó đưa cho Thẩm Lệ, sao lại đưa hoa cho cô ta vậy?
Thẩm Lệ hất Cố Tri Dân ra, đi lên trước kéo cánh tay Cố Mãn Mãn lại sau đó ghé vào bên tai cô ta nhỏ giọng hỏi: “Em và ông chủ Đào xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu nha, chỉ là anh ta nghe nói em muốn tới đón chị ra viện nên muốn đi cùng em tới đây thôi,