Đặt Thẩm Lệ lên giường sau đó đắp chăn cho cô.
Cố Tri Dân ngồi bên cạnh giường, hơi thất thần nhìn gương mặt ngủ say của cô.
Một lúc sau, anh lo lắng nửa đêm cô tỉnh dậy sẽ muốn uống nước cho nên đã xoay người đi ra khỏi phòng rót nước.
Nhưng khi anh vừa ra khỏi phòng ngủ, điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên đổ chuông.
Biểu cảm của Cố Tri Dân vốn đang rất bình tĩnh, trong nháy mắt lập tức giống như gió lạnh thổi qua, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Là tiếng chuông nhắc có tin nhắn chứ không phải là tiếng chuông điện thoại.
Khi anh đi đến phía trước bàn trà, điện thoại đã yên lặng trở lại, không đổ chuông nữa.
Nhưng màn hình vẫn phát sáng, bên trên nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cố Tri Dân cầm điện thoại lên, nhíu chặt lông mày, nét mặt hung ác, nham hiểm.
Mấy giây sau, anh mới bình ổn lại, mở tin nhắn mới nhận được trong điện thoại ra.
Tin nhắn mới gửi đến kèm theo một tấm ảnh.
Từ tối qua, anh đã bắt đầu nhận được kiểu tin nhắn như vậy.
Là số điện thoại ẩn, anh bảo Kha Trật đi điều tra, đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì.
Tấm ảnh phía bên trên, anh chỉ nhìn thoáng qua, bàn tay đang cầm điện thoại không khống chế được siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn