Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình không còn đơn thuần nữa, cô vậy mà lại hơi hiểu ý tứ trong lời của Thẩm Lệ, xấu hổ và phẫn nộ mà trừng Thẩm Lệ một cái: “Dưỡng thương đó, mà cũng không bớt bớt lại.”
“Chút thương tích này cũng không ảnh hưởng gì, nếu như tớ thật sự hoàn toàn bớt bớt lại rồi, cậu chỉ e lại phải càng lo lắng nữa đó…”
Cửa nhà bếp không có đóng, Cố Tri Dân mang máng nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài.
Anh đi đến bên cửa nhà bếp, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ đang đứng nói cười trên ban công.
“Táo đỏ.”
Đằng sau truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn của Tư Mộ Hàn.
Cố Tri Dân vừa vào bếp là liên tục huyên thuyên, Tư Mộ Hàn cảm thấy phiền chết đi được, bây giờ lại chạy ra bên cửa lén lén lút lút, Tư Mộ Hàn mà có thể kiên nhẫn thì mới là có ma đó.
“Đình Kiên, cậu qua đây.” Cố Tri Dân đã sớm quen với việc Tư Mộ Hàn suốt ngày đối đãi anh với sắc mặt nhăn nhó rồi, quay đầu đưa tay ngoắc ngoắc Tư Mộ Hàn.
Trên mặt Tư Mộ Hàn viết đầy chữ ‘tôi không muốn xem, tôi không có hứng’.
Nhưng một giây sau, anh đặt con dao trong tay xuống, cũng đi qua đó, đứng ở một bên khác của cửa nhà bếp.
“Cậu nhìn bọn họ kìa, tình cảm đã đi đến đây từ những năm tháng học sinh, có phải là vô cùng khác biệt không?” Cố Tri Dân có chút cảm thán mà nói.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại nghe ra được