“Nghĩ xong nên xử lý thế nào rồi chưa?” Cố Tri Dân hỏi.
“Em giả vờ như lịch trình kết thúc sớm, em về nhà trước, sau đó anh thu dọn đồ của anh một chút, anh về nhà của mình, đợi bọn họ đi rồi mới về…”
Thẩm Lệ nói đến cuối cùng, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Bản thân cô cũng cảm thấy, như vậy có chút ức hiếp người ta rồi.
Cô thậm chí còn hy vọng Cố Tri Dân có thể từ chối yêu cầu của cô.
Thế nhưng, Cố Tri Dân lại không hề do dự mà trả lời một tiếng: “Được.”
Thẩm Lệ khẽ mím môi, sự áy náy nơi đáy lòng càng đậm hơn vài phần: “Hay là…”
“Không sao, anh hiểu em.” Cố Tri Dân không có cho cô cơ hội nói hết câu, hai chữ ‘bỏ đi’ cuối cùng, cứ như vậy mà bị nghẹn lại.
Cố Tri Dân nói xong, thậm chí còn mỉm cười với cô một cái, vươn tay xoa xoa đầu cô: “Anh đi thu dọn đồ trước.”
Thẩm Lệ nhìn bóng lưng của anh, thở dài một hơi.
Tại sao giữa cô và Cố Tri Dân lại trở thành như thế chứ?
Khi cô mới bắt đầu yêu Cố Tri Dân, cảm thấy được ở cùng với Cố Tri Dân là chuyện tốt nhất, nhất định sẽ để người trên toàn thế giới đều biết Cố Tri Dân là bạn trai của cô.
Nhưng cái hoang tưởng đẹp đẽ này, đã đến muộn gần mười năm.
Cô vẫn yêu Cố Tri Dân, nhưng tình cảnh lại xảy ra biến hoá lớn như vậy.
Cho dù chỉ là đơn giản ở cùng nhau, chỉ là công khai quan hệ một cách