Câu hỏi của phóng viên liên tiếp ập tới, giống như là đốt pháo, lao nhao, câu này nối tiếp câu kia, mỗi một câu hỏi đều không có ý tốt.
Đào Triển Minh lập tức bị phóng viên vây xung quanh, sao còn có cơ hội để thoát ra gọi bảo vệ.
Sắc mặt của anh ta có chút khó coi.
“Chị Tiểu Lệ và tổng giám đốc Đào chỉ có mối quan hệ bạn bè đơn thuần, tổng giám đốc Đào sẽ xuất hiện ở đây cũng chỉ là do đi ngang qua nên vào ngồi một chút mà thôi, xin các vị phóng viên không nên hiểu lầm…”
Cố Mãn Mãn vừa ngăn cản phóng viên vừa trả lời lại câu hỏi của phóng viên.
Nhưng một khi trả lời lại rồi thì sẽ trở nên không dứt.
Thẩm Lệ nhìn phóng viên bị Cố Mãn Mãn và Đào Triển Minh cản lại, liền yên lặng đứng dậy dự định đi ra từ cửa sau.
Lúc xây dựng phòng làm việc này thì đã từng suy nghĩ đến vấn đề này, cho nên đã thiết kế một cái cửa sau cho phòng làm việc.
Phóng viên có ánh mắt sắc bén nhìn thấy Thẩm Lệ muốn đi liền cất giọng kêu lên: “Thẩm Lệ đừng đi, xin trả lời câu hỏi của chúng tôi.”
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, sớm đã có phóng viên nắm chặt cơ hội để phỏng vấn Thẩm Lệ.
Nhưng mà gần đây Thẩm Lệ vẫn cứ luôn không hề lộ diện, cũng không có tin tức gì.
Thật vất vả mới có cơ hội này, làm sao có thể tùy tiện thả Thẩm Lệ rời đi được.
Phóng viên bắt đầu liều mạng chen về phía của Thẩm Lệ.
Cố Mãn Mãn quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, há miệng la lên: “Đi nhanh đi!”
Thẩm Lệ cảm thấy không yên lòng, Cố Mãn Mãn cho cô một biểu cảm yên tâm đi.
Thẩm Lệ có kinh nghiệm tránh né phóng viên, chạy rất nhanh chóng.
Vẫn may là ở nhà nghỉ ngơi lâu như vậy nên