Cô chỉ ước gì nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Người ta đã bỏ rơi cô lại tự mình chạy đi, cô cũng muốn đi tìm cô ấy?” Giọng nói của Đào Triển Minh rất bình tĩnh, giống như là thuận miệng nói.
“Đây là công việc của tôi mà, vốn chính là phải bảo vệ cho chị Tiểu Lệ, chị Tiểu Lệ còn cho tôi thêm tiền lương nữa đó.” Cố Mãn Mãn vừa mới nghĩ đến sau này mình thật sự có thể tay làm hàm nhai, không dựa vào trong nhà, không dựa vào Cố Tri Dân, trong lòng liền vui vẻ, trên mặt cũng không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
“Rất thích công việc này à?” Đào Triển Minh hỏi.
Đào Triển Minh biết tiền lương của Cố Mãn Mãn, lúc trước dùng một chiêu nhỏ thì một chốc liền lộ ra.
Chút tiền lương này đối với Cố Mãn Mãn cũng không đáng kể, nếu như dựa theo mức độ tiêu tiền bình thường của Cố Mãn Mãn thì cũng chỉ bằng với mấy bộ quần áo thôi.
Đào Triển Minh cũng tự mình lập nghiệp, anh ta tôn trọng mỗi một nghề nghiệp, tôn trọng mỗi một người dựa vào đôi tay của mình mà nuôi sống bản thân.
Trước ngày hôm nay, anh ta không cảm thấy công việc người đại diện của Cố Mãn Mãn có cái gì không tốt.
Nhưng bị nhóm phóng viên đã bao vây một lần, anh ta đã cảm thấy công việc này cũng không quá tốt rồi.
Đây là một công việc sẽ bị thương.
“Thích chứ.
Được công nhận, được chấp nhận, được cần, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa.” Cố Mãn Mãn vừa nói chuyện vừa đi lấy điện thoại và máy tính của mình, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc đi khỏi.
.
Tiên Hiệp Hay
Đào Triển Minh không nói gì thêm.
Cố Mãn Mãn