Giang Vũ Thừa: “24 tỷ.”
“Nhiều như vậy?” Thẩm Lệ cảm thấy việc này không đơn giản: “Lão Giang, có phải anh không nói thật đúng không?”
“Anh…” Giang Vũ Thừa ấp a ấp úng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Anh nghĩ thông suốt rồi thì nói cho em biết.” Thẩm Lệ cảm thấy ở trạng thái của Giang Vũ Thừa, cho dù có tiếp tục nói chuyện cũng không có kết quả.
Cô cũng không biết rốt cuộc Giang Vũ Thừa đang làm những gì.
Tại sao anh lại khiến nhà họ Giang thành ra như thế?
Thẩm Lệ đứng dậy, trên tay vẫn cầm mảnh giấy vừa rồi Giang Vũ Thừa đưa cho cô: “Còn chuyện này, em thực sự không muốn Cố Tri Dân biết, nhưng nếu anh muốn dùng nó để đe dọa em, vậy thì không thể đâu, nếu anh thực sự muốn nói với anh ấy, vậy thì cứ việc.”
Cô có thể chấp nhận yêu cầu giúp đỡ của bạn bè, nhưng cô không thể chấp nhận việc bị đe dọa.
Giang Vũ Thừa xấu hổ nhìn Thẩm Lệ, không nói được lời nào.
Sau khi Thẩm Lệ đứng dậy, cô cũng không đi luôn mà vào toilet.
Cô đứng trước bồn cầu, xé mảnh giấy Giang Vũ Thừa vừa đưa cho cô, ấn nút xả nước, nhìn đống giấy vụn bị bồn cầu cuốn đi từng chút một rồi mới quay người đi.
Cô rửa tay, có chút uể oải ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, có chút muốn gặp Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Tri Dân.
Nhưng cuộc gọi không thành công, một giọng nữ máy móc phát ra từ điện thoại.
“Xin lỗi,