Cố Mãn Mãn không nói nên lời nên tự mình giận dỗi.
Thẩm Lệ thong thả ăn sáng mới tiếp tục nói: “Vậy cũng không sao, em có thể tự làm bữa sáng cho Đào Triển Minh.”
“Ai làm bữa sáng cho anh ta chứ, đồ anh ta tự mình cũng không phải ăn không nổi…” Cố Mãn Mãn xoay tròng mắt, rõ ràng cô ấy đang chột dạ.
“Nhưng anh ta chưa ăn đồ em làm.” Thẩm Lệ dừng một chút: “Nhưng em biết làm bữa sáng sao?”
“… Không biết.” Cố Mãn Mãn cũng xuất thân là con nhà giàu, sao có thể làm bữa sáng, hoàn toàn không cần cô ấy làm.
“Bản thân không làm mà còn mong chờ người khác làm cho em ăn.” Thẩm Lệ không chút nể mặt châm chọc cô ấy.
“…” Cố Mãn Mãn cảm giác mình tự chui đầu vào rọ.
Thẩm Lệ cười nhạo Cố Mãn Mãn thì cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
…
Trên đường đến phòng làm việc tâm trạng của Thẩm Lệ không tệ, dọc đường còn khẽ ngâm nga bài hát.
Lúc đến phòng làm việc, điện thoại của Cố Mãn Mãn vang lên.
Cố Mãn Mãn nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện phòng làm việc gọi đến thì hơi nhíu mày, cô ấy nhìn thoáng ngoài cửa sổ xe thì thấy có người đã đứng chờ ở cửa.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Mãn Mãn cúp điện thoại, xuống xe hỏi.
Thẩm Lệ cũng xuống xe, nhìn về