Đường dây đang bận, chắc có lẽ là đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân đi vòng vòng tại chỗ hai lần, rốt cuộc Cố Mãn Mãn cũng gọi điện thoại đến.
Cố Mãn Mãn liền nhận ngay trong một giây: “Cô ấy ở đâu vậy?”
Cố Mãn Mãn cảm thán một câu ở trong lòng, đây thật sự là anh họ của cô ấy hả.
“Chị Tiểu Lệ không nói là chị ấy ở đâu, chị ấy chỉ nói là muốn đi dạo ở bên ngoài một chút, giải sầu một chút, đi dạo xong thì tối nay sẽ về nhà.” Cô thuật lại nguyên lời nói của Thẩm Lệ cho Cố Tri Dân nghe.
“Em…” Cố Tri Dân tức giận đến nỗi không chịu được: “Anh kêu em hỏi cô ấy ở đâu, em lại hỏi như vậy đó hả?”
“Chị ấy không muốn nói thì em cũng đâu còn cách nào khác đâu, hơn nữa chị ấy đã nói là tối nay sẽ về nhà, anh cũng đừng có lo lắng vớ vẩn cả ngày.
Chị Tiểu Lệ là người lớn đã trưởng thành rồi, anh yên tâm đi.” Cố Mãn Mãn cảm thấy Cố Tri Dân đang lo lắng thái quá.
Không nhìn thấy người, sao anh có thể yên tâm được.
Cố Tri Dân cảm thấy có nói chuyện tiếp với Cố Mãn Mãn cũng không có ý nghĩa, còn không bằng bây giờ anh về nhà chờ đợi, cho nên trực tiếp cúp điện thoại của Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn còn muốn an ủi Cố Tri Dân vài câu, kêu anh không cần phải quá căng thẳng, ai ngờ lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng thì Cố Tri Dân đã cúp điện thoại.
Thật đúng là… anh họ.
Cố Tri Dân cũng không còn tâm tư để đến công ty xử lý công việc, anh gọi điện thoại qua cho Tiểu Dân Dân, kêu Tiểu Dân Dân có tài liệu khẩn cấp gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại thông báo cho anh, mang đến trong nhà