Đều nói người làm chuyện lớn thì đều luôn bình tĩnh.
Dựa vào thân phận bây giờ của Cố Tri Dân, không phải là người làm chuyện lớn hay sao?
Cô cảm thấy cũng có đạo lý, nghĩ đi nghĩ lại không khỏi cười ra tiếng.
“Cười cái gì vậy?” Cố Tri Dân cũng không biết là Thẩm Lệ đang suy nghĩ cái gì, thấy cô cười, cho rằng tâm trạng của cô tốt cho nên cũng cười theo.
“Cảm thấy buồn cười thôi.” ý cười trên mặt của Thẩm Lệ phai nhạt mấy phần.
Cô nói xong thì lại cụp mắt xuống tiếp tục ăn sáng.
Thẩm Lệ hơi cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp, tóc mai có hơi tán loạn làm nổi bật lên sự dịu dàng của cô.
Hình ảnh như vậy trông xinh đẹp cực kì.
Nhưng mà Cố Tri Dân lại cảm thấy Thẩm Lệ cứ kỳ lạ.
Nhưng mà lại không nói được Thẩm Lệ kỳ lạ ở chỗ nào.
Cố Tri Dân nhìn chằm chằm vào Thẩm Lệ một lát, hỏi cô: “Gần đây có kế hoạch công việc gì khác không?”
“Ở bên phía thầy đã đưa kịch bản tới, bảo em đến đó diễn tập một chút, ngày mai em sẽ đi đến đó.” Thẩm Lệ cũng không ngẩng đầu lên.
“Vậy thì cũng tốt, gần đây quả thật không có kịch bản gì hay, nếu như có thì anh sẽ liên lạc với Mãn Mãn trước, kêu em ấy chọn lọc cho em trước.”
“Nói sau đi.”
Giọng điệu của Thẩm Lệ nghe như không phấn chấn lắm, giống như là không hứng thú lắm vậy.
Rốt cuộc là Cố Tri Dân cũng ý thức được Thẩm Lệ kỳ lạ