Thẩm Lệ không nói, nhìn Cố Tri Dân giả ngu vùi đầu ăn cơm.
Anh ăn vừa vội lại vừa nhanh, giống như là thật sự rất đói.
Thẩm Lệ tùy ý anh, cũng không miễn cưỡng.
Cố Tri Dân lại nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã không đề cập đến chuyện đó nữa.
Thẩm Lệ không nhìn nhìn thấy tay đang cầm đũa của Cố Tri Dân hơi run rẩy.
Sau đó mãi cho đến khi bữa cơm này kết thúc, hai người đều không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Bữa cơm này ăn trong trạng thái trầm mặc và kiềm nén.
Cơm nước xong xuôi, Cố Tri Dân vẫn như là người không có việc gì, đi đến trước xe, kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra cho Thẩm Lệ: “Đi thôi.”
Cố Tri Dân biết vị trí căn chung cư của Thẩm Lệ ở bên đây, anh đây là muốn đưa Thẩm Lệ về nhà.
Nhưng mà Thẩm Lệ biết dựa vào tính tình của anh, chỉ sợ đưa cô trở về thì sẽ không có ý định rời đi.
Thẩm Lệ không lên xe.
“Cũng không xa, em tự mình đi về là được rồi.
Em biết là gần đây anh bề bộn nhiều việc, anh cứ đi làm việc của anh là được rồi, chuyện của chúng ta có thể đợi đến lúc anh xử lý xong thì bàn lại, bây giờ anh không muốn nói thì cũng không sao cả.”
Vẻ mặt của Thẩm Lệ vẫn bình tĩnh y như là lúc nãy đã nói chia tay.
Cố Tri Dân biết lúc Thẩm Lệ im lặng thì nó đại biểu cô đã nghĩ thông suốt, đồng thời cũng đã quyết tâm.
Anh không ngờ đến là Thẩm Lệ lại nhắc đến chuyện này, anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Đứng ở trước xe thật lâu sau, anh cũng không phản ứng lại.
Thẩm Lệ lại chờ một lát nữa, xác định Cố Tri Dân không có ý muốn mở miệng nói chuyện,