Anh ta đột nhiên gọi cả tên Giang Vũ Thừa, Giang Vũ Thừa sửng sốt một chút, mới có phản ứng: “Cái gì?”
“Là một người đàn ông, đừng làm chuyện không có tiền đồ này nữa, chỉ cần cậu muốn đứng lên, nhất định vẫn có thể đứng lên.”
Cố Tri Dân cũng chỉ có lúc đối mặt với Thẩm Lệ, mới nói mấy lời tương đối ôn hòa, mềm mỏng, với Giang Vũ Thừa, là dùng phương thức nói chuyện giữa anh em với nhau.
“Tôi…” Sắc mặt Giang Vũ Thừa trở nên hơi kỳ lạ: “Chuyện không có tiền đồ gì?”
Cố Tri Dân thấy sắc mặt anh ta không đúng, hỏi: “Không phải tự cậu ra biển chơi, nhảy xuống nước tự sát sao?”
“Tự sát?” Giang Vũ Thừa ngẩn ra, lắc đầu: “Tôi không có, tôi không tự sát, mặc dù đúng là có nghĩ tới, nhưng tôi cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, tôi còn có ba mẹ đấy, bọn họ bị tôi làm liên lụy thành thế này còn đang chống đỡ, tôi làm gì có mặt mũi mà tự sát.”
Cố Tri Dân hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Giang Vũ Thừa cũng ý thức được điều gì đó không đúng: “Các người đều cho là tôi tự sát?”
Giang Vũ Thừa cho anh ta một ánh mắt “Cậu nghĩ sao”.
Giang Vũ Thừa cẩn thận nhớ lại: “Hôm qua quả thực là tôi muốn ra biển giải sầu, cho nên đi ngay, cũng không mang theo người nào, tôi nhớ là tôi chỉ đứng ở đầu thuyền hóng gió biển, lúc đứng lên trượt chân một cái…”
Nói đến đây, anh ta chợt ngừng một lát: “Tôi biết rồi, là nhân viên làm việc trên tàu đó! Là anh ta đẩy tôi!”
“Hình dáng thế nào, làm gì?” Cố Tri Dân lập tức hỏi.
“Anh ta luôn đội mũ và đeo kính râm, tôi cũng không thấy