Ai bảo Tư Nguyễn cứ luôn miệng khen Cố Chi Dân đẹp trai chứ.
Anh không phải là ghen tỵ với Cố Chi Dân, mà chủ yếu là vì cảm thấy mất thể diện.
Tư Mộ Hàn sải dài bước chân, đi vào bên trong nhà bếp.
Anh “hừ” một tiếng: “Tổng Giám đốc Cố, cậu đây là đang muốn đốt nhà bếp nhà tôi đấy à? Hay là chê đốt chưa đã nên muốn đốt nhà tôi luôn?”
“Về rồi đấy à?” Cố Chi Dân bận nghiên cứu công thức nấu ăn, nên chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ Hàn một cái, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu công thức.
Tư Nguyễn rất tức giận, cảm thấy Tư Mộ Hàn đã làm xáo trộn kế hoạch của mình, khiến Cố Chi Dân mất thể diện.
Cô bé bĩu môi đi vào, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Cố.”
“Ôi chao, cục cưng nhỏ cũng về rồi đấy ư!” Phản ứng của Cố Chi Dân lúc này nhiệt tình hơn nhiều so với ban nãy khi nói chuyện với Tư Mộ Hàn.
“Vâng ạ.” Khi nói chuyện, giọng nói của Tư Nguyễn cũng kéo dài ra, giống như một cô bé ngọt ngào, hoàn toàn không phải là bộ dạng ngày thường, giống hệt một bà cụ non như khi ở trước mặt Tư Mộ Hàn.
Trên mặt Tư Mộ Hàn không chút cảm xúc nhìn Cố Chi Dân dùng giọng điệu trẻ con nói với Tư Nguyễn: “Aiya, Hạ Hạ nhà chúng ta xinh đẹp như thế, chắc chắn là đứa trẻ đáng yêu nhất trường mẫu giáo rồi.”
Khoa trương!
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, đi qua đó, chen vào giữa Cố Chi Dân và Tư Nguyễn, anh nói với cô bé: “Lên tầng tìm mẹ đi, dì