“Tôi…”
Thẩm Lệ lại mở miệng, nhưng lại bị Cố Mãn Mãn ngắt lời.
“Đào Triển Minh!”
Cố Mãn Mãn cũng không ngờ sẽ gặp Đào Triển Minh ở đây.
Đào Triển Minh không nghi ngờ gì chính là cứu tinh của cô.
“Anh cũng đến đây ăn cơm hả? Khéo thật.” Cố Mãn Mãn vì để trốn khỏi chiến trận, không tiếc mặt dày chạy lên trước, giọng điệu cũng chứa sự nhiệt tình trước đây chưa từng có.
Đào Triển Minh là người thông minh thế nào, chỉ liếc qua Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, lại cẩn thận đánh giá Cố Mãn Mãn, lập tức nhìn ra manh mối.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”
Cố Mãn Mãn cũng chỉ có lúc cần nhờ vả anh ta mới tỏ vẻ nhiệt tình như vậy.
Thật là… tức cũng không xả ra được, chỉ đành nghênh mặt cho hả giận.
Cố Mãn Mãn cảm thấy sắc mặt Đào Triển Minh có vẻ không vui, còn tưởng vừa nãy anh ta ăn uống không vừa lòng, bèn nhỏ giọng nói: “Anh có thể mời tôi cùng về chung không.”
Thẩm Lệ dường như cũng hơi hiểu lầm quan hệ giữa cô và Đào Triển Minh, nếu Đào Triển Minh mời cô về chung, nhất định Thẩm Lệ sẽ không nghĩ đến việc kêu cô chở về nữa.
Cố Mãn Mãn đè thấp âm lượng, trong đôi mắt to tròn đầy sự cầu xin.
Đào Triển Minh nheo mắt: “Về chung? Về đâu?”
Cố Mãn Mãn: “…”
Vừa nãy cô cũng không cảm thấy trong lời mình nói có vấn đề, nhưng lúc này Đào Triển Minh vừa hỏi như vậy, cô lại cảm thấy chỗ nào cũng không phù hợp.
Cô đã bắt đầu hơi hối hận.
Thôi vậy, cô thà bị Cố