Tuy nhiên, ngay sau đó, Đào Triển Minh đã đánh bay sự mềm lòng của Cố Mãn Mãn.
“Không phải do anh.”
Đào Triển Minh mặc dù trước đó hơi đỏ mặt, nhưng từ đầu đến cuối không hề mất đi phong thái, anh ta giữ hình tượng rất xuất sắc.
Lúc này mở miệng, khí thế vẫn không giảm.
Một người đàn ông tốt như vậy lại mở miệng cầu xin!
Cố Mãn Mãn cắn chặt hàm răng, cô rót một cốc nước, đứng dậy lại gần Đào Triển Minh rồi đổ nước lên người anh.
“Tôi nghĩ anh nên uống nhiều nước hơn.”
Cô đã rất tức giận.
Cô đặt chiếc cốc lên môi Đào Triển Minh, cố ý đổ nước xuống.
Đào Triển Minh không có chuẩn bị trước, thật sự bị cô đổ nước vào người, nhưng cô cũng làm đổ hơn phân nửa.
Đào Triển Minh nhanh chóng phản ứng, đưa tay cầm lấy chiếc cốc trong tay cô, vừa không cho cô nắm chặt chiếc cốc, vừa cố gắng hết sức kéo cô nghiêng về phía trước.
Hai người cách nhau bởi cái bàn ăn, Cố Mãn Mãn bị kéo đi, chân không vững khiến toàn thân ngã chúi về phía trước…
Tất cả xảy ra quá nhanh, mắt thấy cả người Cố Mãn Mãn ngã về trước, góc áo sắp cọ vào mặt vỉ nướng, Đào Triển Minh có bệnh sạch sẽ, cau chặt mày nhìn, rồi duỗi tay ra đỡ eo cô.
Lúc cả người mất thăng bằng sẽ hoảng loạn muốn nắm vật gì đó để đứng vững lại, nửa người trên sẽ mất khống chế chúi xuống.
Mà Đào Triển Minh đỡ eo của Cố Mãn Mãn, nhưng không đỡ đầu của cô…
Sau khi Cố Mãn