Lần này còn quá đáng hơn, hỏi cô có ở nhà hay không.
Cô ngốc như thế sao?
Anh ta còn hỏi vấn đề này.
Hiện tại chỉ số thông minh của tên lưu manh đều có vấn đề sao?
Nhưng giọng của tên lưu manh này có chút dễ nghe, còn hơi quen quen.
Lúc này nhà kế bên mở cửa ra: “Gõ cái gì mà gõ, hơn nửa đêm không cho người ta ngủ sao? Phiền muốn chết.”
Hàng xóm lại mở cửa!
Trong lòng Cố Mãn Mãn vô cùng cảm động, rốt cuộc cô không phải chiến đấu một mình.
Lá gan của cô cũng lớn hơn, suy nghĩ có nên mở cửa hay không.
“Xin lỗi, tôi vẫn luôn không liên lạc được với bạn gái, cho nên muốn đến xem cô ấy có ở nhà hay không.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của đàn ông chín chắn dễ nghe.
Hàng xóm nghe anh ta nói như vậy thì giọng nói cũng tốt hơn rất nhiều: “Thì ra là như vậy, hình như cô ấy đã về rồi, tôi trước đó tôi có nghe thấy tiếng cô ấy mở cửa, có thể ngủ say lắm, cậu gõ một lúc xem sao.”
“Được, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sau đó là tiếng đóng cửa, hàng xóm đi vào nhà.
Cố Mãn Mãn kinh ngạc, cô đúng là quá ngây thơ rồi, cô không nên