Vẫn có một số người tin tưởng tác giả này một cách mù quáng, cũng có người nói tác giả này đang nói linh tinh.
Thẩm Lệ lại quay về xem một câu trả lời khác, phát hiện có không ít người đều viết tên cô.
Nếu lúc này thân phận của cô chỉ là một khán giả thì sợ là cũng sẽ tin tưởng một chút.
Quả thật chính là nói bậy.
Cô chỗ nào sẽ đi tự sát?
Cô có gì nghĩ không thông sao?
Thực sự là…
Ý kiến chỉnh tề như vậy hoàn toàn không giống như trùng hợp ngẫu nhiên mà ngược lại giống như là cố ý.
“Chị Tiểu Lệ!”
Cố Mãn Mãn vừa ra tới đã nhìn thấy Thẩm Lệ đang xem điện thoại di động của cô, trong lòng lập tức âm thầm kêu lên hỏng rồi.
Cô có thói quen lúc tỉnh ngủ sẽ lướt từng ứng dụng mạng xã hội để xem có chuyện gì xảy ra.
Kết quả là trên ứng dụng này, lướt đến đề tài này, cô vốn tiện tay ấn vào xem một chút, không ngờ tất cả những người này đều nói tên Thẩm Lệ.
Dĩ nhiên là cô chửi nhau với những người này, lại không nhịn được tiếp tục xem bên dưới, nhìn xem những người khác nói như thế nào.
Nhưng vừa rồi cô đi nhanh quá, quên khóa di động.
Kết quả là như thế này, bị Thẩm Lệ thấy được.
Cái gì cũng đã nhìn thấy.
Cô cảm thấy chủ đề này bị Thẩm Lệ thấy được không hay lắm.
Ai muốn bị người khác nói mình như vậy chứ.
“Không có gì.” Thẩm Lệ nhìn vẻ