Hai tay của Thẩm Lệ bắt chéo nhau đặt ở trên đầu gối, có chút buông thỏng mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đang bắt chéo vào nhau của mình, bắt đầu thất thần.
Thẩm Lệ còn đang suy nghĩ những lời mà bọn họ nói có phải là thật hay không.
Hôm qua sau khi Cố Tri Dân đồng ý chia tay với cô, buổi tối liền đi ra ngoài tụ tập, sau đó dẫn theo Qúy Vãn Thư về nhà.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Lệ nở nụ cười.
Thôi bỏ đi, anh mang ai về nhà cũng không có liên quan gì tới cô.
…
Buổi chiều, Thẩm Lệ đi đến bệnh viện cắt chỉ.
Từ buổi trưa Cố Mãn Mãn đã sớm gọi điện thoại tới cho cô, hỏi cô chuyện đi cắt chỉ.
Gần đây Thẩm Lệ rất nhàn nhã, nhưng mà chuyện của Cố Mãn Mãn rất nhiều, có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Buổi trưa lúc cô liên lạc với Cố Mãn Mãn, cô cũng đã nói là cô đi đến bệnh viện cùng với trợ lý trong công ty là được rồi, nhưng mà Cố Mãn Mãn vẫn không yên lòng, cũng phải đi đến bệnh viện cùng với cô.
Cho nên lúc Thẩm Lệ và trợ lý đến bệnh viện thì Cố Mãn Mãn cũng đến.
“Chị Tiểu Lệ.” Cố Mãn Mãn nhìn thấy Thẩm Lệ thì liền chạy tới, đứng ở bên cạnh của cô: “Lúc nãy em mới vừa đi tìm bác sĩ, bác sĩ đang chờ chị ở bên trong đó, chị đi vào là có thể trực tiếp cắt chỉ được rồi.”
“Chị còn tưởng rằng là em vừa